Chương 62

Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Thanh Sắc Vũ Dực

19.173 chữ

10-07-2023

Thì ra còn có biện pháp này!

Hèn gì trước đó Lệ Tinh Luân thà rằng buông bỏ cơ hội hấp thu sức mạnh thần đan, cũng muốn để thần đan hấp thu thần lực còn lại, chính là vì muốn mở ra bảo vật này, để mình có thể trở lại quá khứ, tăng thực lực. Quả thật bây giờ bọn họ không còn bao nhiêu thời gian, nhưng nếu trở lại quá khứ, lại có một khoảng thời gian rất dài.

“Không ổn,” Doãn Trường Không cau mày nói, “Có thể dùng Thời Không Luân tranh thủ thời gian quả thật là một biện pháp, với tư chất của ngươi, nếu trở về quá khứ, nói không chừng thật có thể đạt tới cảnh giới thần, nhưng phải biết, sau khi người sử dụng Thời Không Luân trở về quá khứ, sẽ mất đi ký ức trước kia, cứ như vậy, có lẽ ngươi căn bản không nghĩ ra vì sao mình phải trở về quá khứ, thậm chí… Ngươi ngay cả bản thân của mình có ở quá khứ hay không cũng không biết.”

“Cho dù có thể nhớ rõ hay không, thân là một người tu chân, luôn muốn bản thân mạnh hơn.” Lệ Tinh Luân kiên định nói, “Hơn nữa cho dù không nhớ rõ, ta cũng tin tưởng, tình cảm của ta đối với sư phụ sẽ không thay đổi, chỉ cần ta còn nhớ rõ tình cảm đối với sư phụ, ta có thể giữ được tâm mình, chẳng sợ vượt qua bao nhiêu năm tháng, cũng sẽ không quên tấm lòng thưở ban đầu.”

“Ta cũng tin tưởng đồ đệ!” Trường Không Trác Ngọc ở một bên hưng phấn gật đầu, “Hơn nữa, cho dù có người thực lực cường đại tới dùng ta, ta kỳ thật không quá nguyện ý để người khác sử dụng đây, nếu đồ đệ có thể sử dụng ta là tốt nhất.”

Doãn Trường Không quả thật không thèm để ý tới Trường Không Trác Ngọc đang đứng một bên làm phiền thêm, Đá vá trời chỗ nào cũng tốt, chỉ có tính cách này thật luôn làm người ta nghẹn lời. Năm đó lúc tìm hiểu trận pháp, Doãn Trường Không chỉ vì thần khí ngẫu nhiên lộ cảm xúc mà cạn lời, nhưng hắn luôn nghĩ thần khí chưa trải chuyện đời, ở mức độ nào đó, cũng giống như một đứa bé mới sinh, ngây thơ một chút, trẻ con một chút cũng bình thường, chỉ cần trải nghiệm thế gian thì sẽ trưởng thành lên. Ai ngờ Trường Không Trác Ngọc lưu lạc ở Tu Chân giới mấy năm, tính cách chẳng những không trưởng thành lên, ngược lại càng làm người ta cạn lời, cũng không biết là bị ai nuông chiều.

Doãn chưởng môn mắt nhìn đầu sỏ gây tội Lệ Tinh Luân, lắc lắc đầu nói: “Không chỉ thế! Trước ta chưa đề cập tới chuyện ngươi sau khi mất đi ký ức sẽ có nhiều nguy hiểm, có thể đem thực lực tăng lên cảnh giới thần hay không. Cho dù có một phần vạn khả năng, ngươi thành công thoát khỏi thiên kiếp không phi thăng, tu luyện tới cảnh giới thần, mà còn sống tới bây giờ, nhưng một thế giới không thể có hai ngươi. Khi ngươi sinh ra, chỉ cần ngươi còn ở nhân giới, trong hai ngươi đương nhiên sẽ có một người bị hôn mê. Nếu trở lại quá khứ ngươi hôn mê thì còn đỡ, một khi ngươi của hiện tại còn nhỏ hôn mê sẽ bị người ta xem như chết non, ngươi trở về quá khứ kia cũng vì chết non mà biến mất!”

Trường Không Trác Ngọc bị Doãn chưởng môn nói tới loạn, hoàn toàn không nghe rõ nghịch lý mâu thuẫn thời gian, chỉ biết lần này Lệ Tinh Luân đi sẽ vô cùng hung hiểm, khả năng đạt được mục đích cực kỳ nhỏ, thảm nhất là ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng bị gạt bỏ. Trường Không Trác Ngọc không sợ nguy hiểm, nhưng vô cùng đau lòng đồ đệ vất vả lắm mới thu được này, y vẻ mặt đau khổ nhìn Lệ Tinh Luân, lo lắng nói: “Đồ nhi, ngươi vẫn là đừng đi, vi sư rất lo lắng.”

Lệ Tinh Luân vươn tay vuốt nhẹ hai má Trường Không Trác Ngọc, vì y lo lắng mà vui vẻ. Một thanh niên chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi khẽ mỉm cười nói: “Sư phụ, chuyện Thời Không Luân lúc ở Thục Sơn ngươi và ta từng nghe Nhất Bần chân nhân đề cập, tình huống Doãn chưởng môn vừa nói, ta cũng đã tính đến.”

Nói cách khác, trong lòng Lệ Tinh Luân biết rõ mình sẽ đối mặt với nguy hiểm nào, nhưng vẫn lựa chọn con đường này.

“Vi sư không muốn ngươi chết.” Trường Không Trác Ngọc cọ lòng bàn tay Lệ Tinh Luân, nhẹ giọng nói.

Đồ nhi của y đã vì kiếp nạn này trả giá rất nhiều, chịu nỗi đau gia tộc diệt môn, vì báo thù cũng vì muốn tăng cường thực lực mà mạo hiểm thi triển Trảm Huyết thuật, sau khi Trảm Huyết thuật thành công, Lệ Tinh Luân còn không được xem là người. Bây giờ, hắn còn muốn mạo hiểm một mình đi về quá khứ không biết bao nhiêu năm về trước, trách nhiệm toàn bộ Tu Chân giới, không nên đặt lên người một Lệ Tinh Luân chỉ mới hai mươi ba tuổi.

“Sư phụ, ngươi yên tâm đi,” Lệ Tinh Luân nhìn sư phụ cọ tay mình như mèo, ánh mắt càng dịu dàng, “Đồ nhi sợ chết nhất, bởi vì sợ chết, nên nhất định sẽ không chết. Ta nhất định sẽ trở lại bên người sư phụ, chúng ta còn phải đi khắp thiên hạ rộng lớn này.”

“Ngươi có gì nắm chắc?” Doãn Trường Không biết cắt ngang đôi sư đồ tình thâm này là không có đạo đức. Nhưng đây là chuyện quan trọng, không hỏi rõ ràng không được.

“Ta không có gì để nắm chắc.” Lệ Tinh Luân chậm rãi lắc đầu, “Thứ duy nhất ta nắm chắc chính là tình cảm đối với sư phụ, cho dù ta chết, cũng tuyệt đối sẽ không để sư phụ cứ như vậy mà biến mất. Cho dù dẫm lên thiên đạo mà đi, ta cũng phải vì sư đồ chúng ta giành lấy một đường sống.”

Hắn không phải là không muốn chọn con đường thoải mái hơn, mà là trước mặt hắn chỉ còn một con đường.

“Ngươi đi đi.” Vẻ mặt Trường Không Trác Ngọc như sắp khóc, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng kiên định, “Vi sư chờ ngươi.”

“Nếu chúng ta thành công, sư phụ có thưởng cho đồ nhi không?” Lệ Tinh Luân hỏi.

“Nếu thành công, đồ nhi muốn cái gì vi sư cũng sẽ cho ngươi.” Trường Không Trác Ngọc hào phóng nói.

“Vậy là được rồi.” Lệ Tinh Luân mỉm cười, “Có những lời này của sư phụ, đồ nhi nhất định có thể thành công.”

Trường Không Trác Ngọc cực kỳ muốn theo đồ nhi cùng về quá khứ, nhưng y là Đá vá trời, ngàn vạn năm qua luôn ở trên Côn Lôn. Nếu y trở về quá khứ, nhân giới liền xuất hiện hai viên Đá vá trời, đến lúc đó rất có khả năng hai viên đá vá trời đều bị hủy, thế gian không còn Trường Không Trác Ngọc, đây mới thật sự là tuyệt vọng.

Mà ngoại trừ chủ nhân của Thời Không Luân, những người còn lại muốn mượn Thời Không Luân trở lại quá khứ, không có thực lực trên Đại La Kim Tiên là không thể nào. Thời không biến ảo sinh ra sức mạnh đáng sợ có thể xé rách thời gian và không gian, mà Thời Không Luân chỉ biết bảo vệ chủ nhân mình, người còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chân nguyên của mình để chống cự sức mạnh nghịch thiên này, thực lực kém một chút liền bị hồn phi phách tán, Doãn Trường Không và Mặc Sĩ Hiển dù muốn đi về quá khứ cũng không làm được.

Bởi vì sau khi Thời Không Luân mở ra sẽ cuốn toàn bộ trong phạm vi trăm dặm, Lệ Tinh Luân nhất định phải tìm một chỗ hoang vắng không người mới có thể dùng Thời Không Luân, để tránh liên lụy người vô tội. Doãn Trường Không và Mặc Sĩ Hiển cũng không đi theo, họ còn phải ở lại Dao Trì thu xếp linh tu. Vốn dĩ linh tu trong Dao Trì đều nghe theo hiệu lệnh của Thanh Điểu, mà bây giờ Thanh Điểu bị hai sư đồ Trường Không Trác Ngọc liên thủ lừa vào trong trận pháp, linh tu của Dao Trì như rắn mất đầu. May là Doãn Trường Không có lệnh bài Côn Lôn chưởng môn, có thể hiệu lệnh linh tu.

Sau khi hai sư đồ phái Côn Lôn ở lại Dao Trì, Trường Không Trác Ngọc lại được Lệ Tinh Luân ôm thắt lưng, hai người lặng yên không một tiếng động rời khỏi núi Côn Lôn.

“Đồ nhi, ngươi sẽ dùng Thời Không Luân sao?” Từ khi Trường Không Trác Ngọc biết Lệ Tinh Luân muốn đi, vẫn luôn lo lắng, ngay cả ngự kiếm phi hành cũng lười phi, tất cả đều giao cho đồ đệ.

“Vốn là sẽ không,” Lệ Tinh Luân giải thích, “Ta vốn định hấp thu toàn bộ sức mạnh của thần đan, như vậy ta có thể lập tức lên đến Đại Thừa Kỳ, đến lúc đó có thể giúp đỡ được sư phụ một phần. Nhưng lúc ta đột phá Hóa Thần kỳ, Thời Không Luân hơi lóe sáng, trong đầu ta lập tức xuất hiện phương pháp sử dụng Thời Không Luân, cho nên thay đổi ý định, đem toàn bộ thần lực còn lại truyền hết vào Thời Không Luân.

Các thế hệ tổ tiên nhà họ Lệ, tu vi cao nhất cũng chỉ tới Nguyên Anh kỳ, có lẽ lúc này chỉ có người tu luyện đến Hóa Thần kỳ mới được truyền thừa cách sử dụng Thời Không Luân, nếu là dưới Hóa Thần kỳ thì cho dù có huyết mạch của Bàn Cổ, cũng không thể khống chế thần khí nghịch thiên bậc này.”

Càng nói không chừng, sở dĩ Lệ gia bao nhiêu năm nay không xuất hiện tu giả Hóa Thần kỳ, cũng là bởi vì thời cơ chưa đến, tu vi bị thiên đạo hạn chế lại. Đổi lại hắn là thiên đạo, cũng không hy vọng Tu Chân giới có loại thần khí nghịch thiên bậc này, nếu không có cách nào lấy lại Thời Không Luân, vậy thì để người bảo vệ nó không thể sử dụng nó. Có lẽ nếu không phải Lệ gia chỉ còn một người cuối cùng, mà kiếp nạn nhân gian lại thật sự cần tới nhân vật bậc này, có lẽ Lệ Tinh Luân cũng sẽ giống như tổ tiên Lệ gia, cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở Nguyên Anh kỳ, không thể tiến thêm nửa bước.

Cũng có thể hiểu như vậy, vận may của nhiều thế hệ Lệ gia bị thiên đạo áp chế, rốt cuộc hiện ra trên người Lệ Tinh Luân. Nếu không cho dù hắn có là huyết mạch của Bàn Cổ, cho dù hắn có thiên tư kinh người, cho dù hắn có Trường Không Trác Ngọc hộ tống, công lực cũng không thể tăng nhanh tới vậy.

“Kỳ thật đối với lần đi về quá khứ xa xôi này, ta cũng không có gì để nắm chắc, càng không biết con đường phía trước ở nơi nào. Nhưng vận may một ngàn năm qua của Lệ gia tích tụ trên người một mình ta, có vận may như vậy bảo vệ, ta tin tưởng ta nhất định có thể mọi việc thuận lợi.” Lệ Tinh Luân tin tưởng mà nói.

Nghe Lệ Tinh Luân nói vậy, Trường Không Trác Ngọc cũng cảm thấy rất tin tưởng, y ôm thắt lưng Lệ Tinh Luân nói: “Vậy đồ nhi định tới đâu để mở Thời Không Luân?”

Trong đầu Lệ Tinh Luân lập tức hiện ra một nơi, là nơi đối với người khác mà nói tượng trưng cho tuyệt vọng và chết chóc, đối với hắn mà nói, cũng là nơi bắt đầu giấc mộng.

Ở nơi đó, hắn gặp Trường Không Trác Ngọc.

“Đoạn Hồn Cốc.”

“Đi vào đó sao?” Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu nói, “Đồ nhi quả nhiên là suy nghĩ chu đáo, dưới Đoạn Hồn Cốc không có bao nhiêu sinh linh, lại có kết giới thần lực bảo vệ, sẽ không lan ra ngoài cốc, đúng là nơi thích hợp. Nhưng mà… Đồ nhi bây giờ ngươi ở Đoạn Hồn Cốc thi triển Thời Không Luân, nơi trở về quá khứ, có phải cũng ở Đoạn Hồn Cốc hay không? Kết giới của Đoạn Hồn Cốc… Đồ nhi ngươi ra được không?”

“Yên tâm đi, ta chính là đồ đệ của sư phụ, bộ kiếm pháp kia ta đã dùng thuần thục.” Lệ Tinh Luân lắc lắc kiếm xương thú hắn dùng để bay nói.

“Xương yêu thú này mài thành kiếm, cũng giống như thanh sắt thường, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy ngươi dùng trận gió để mài thành kiếm, có lẽ còn cho rằng đây là một thanh kiếm sắt bình thường.” Trường Không Trác Ngọc uể oải nói, “Kết quả vi sư cái gì cũng không có, một nghèo hai tay trắng, cái gì cũng không cho ngươi nổi, ngay cả một thanh kiếm, cũng là nhặt được ở Vụ Linh Cốc.”

Khi nghe được ‘Thanh kiếm sắt bình thường’, trong đầu Lệ Tinh Luân như lóe lên, giống như bắt được cái gì đó. Nhưng mắt thấy sư phụ lại muốn khóc, hắn vội vàng bỏ qua suy nghĩ trong đầu, lập tức an ủi: “Sư phụ yên tâm, chờ sau khi đồ nhi trở về quá khứ, nhất định sẽ tích góp gia sản, đến lúc đó sư phụ muốn mua cái gì thì mua cái đó, đồ nhi nuôi ngươi.”

“Vi sư, vi sư làm sao có thể có con mắt tinh tường như vậy nhận được đồ nhi số một thiên hạ như ngươi vậy chứ?” Trường Không Trác Ngọc mừng rỡ tới nỗi miệng cũng không khép lại được, dùng sức vỗ vỗ vai Lệ Tinh Luân, Hai người một đường vui vẻ cười nói, không có buồn rầu lúc ly biệt.

Đoạn Hồn Cốc vẫn yên ắng như trước đây, hai người cũng không sốt ruột mở Thời Không Luân ra, mà trở về chốn cũ dạo quanh một vòng. Đi tới nơi Trường Không Trác Ngọc ngủ say, trên vách đá kia khắc bảy chữ ‘Tử kiếp phùng sinh trảm tiền trần’ thật to, Lệ Tinh Luân vươn tay vuốt một lần, cau mày nói: “Chữ viết này hình như có hơi quen mắt…”

“Đây không phải là vi sư khắc sao?” Trường Không Trác Ngọc nói, “Chữ vi sư viết đồ nhi nhìn còn không quen mắt sao?”

Lệ Tinh Luân: “…Mấy chữ bên trên mới là sư phụ bắt chước viết ra, hiện tại đã phai đi rồi. Nhưng rốt cuộc là người như thế nào mới có thể để lại chữ viết dưới đáy Đoạn Hồn Cốc, công lực nhất định là rất thâm hậu.”

“Có lẽ là cổ thần ngàn vạn năm trước.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Đã qua nhiều năm như vậy, cũng không thể truy cứu kỹ. Đồ nhi lần này đi về quá khứ, cũng sẽ mất đi ký ức. Bởi vì đối với ‘quá khứ’ mà nói, đồ nhi còn chưa sinh ra, những chuyện đã trải qua vẫn chưa xảy ra, cho nên ngươi không có ký ức của hiện tại, vậy cũng là một loại ‘Trảm tiền trần’ đi?”

“Nói vậy, bốn chữ ‘Tử kiếp phùng sinh’ cũng hợp với tình hình này,” Lệ Tinh Luân cười nói, “Sở dĩ ta mạo hiểm trở về quá khứ, chính là vì trong tử kiếp của sư phụ, tìm thấy một con đường sống cho ngươi và ta. Nói ra thì mấy chữ này thật giống như viết cho chúng ta.”

Từ từ… Hình như thật sự có chỗ nào không đúng lắm… Trong đầu Lệ Tinh Luân lại xuất hiện cái suy nghĩ kia.

Ai biết lúc này Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt phiền muộn chủ động ôm Lệ Tinh Luân, vùi mặt vào ngực hắn, buồn bã nói: “Ta sẽ không chết, đồ nhi cũng sẽ thành công trở về.”

Lệ Tinh Luân bị thân cận khó có được lúc chia tay này làm đầu óc bị khuấy như tương hồ, cái gì cũng không nghĩ tới, trong lòng chỉ còn lại một tình cảm dịu dàng, dùng sức ôm lại Trường Không Trác Ngọc nói: “Nhất định sẽ.”

“Ta vẫn chưa quá yên tâm,” Trường Không Trác Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói, “Ta viết cái gì cho ngươi đi, không biết có thể để lại mấy chữ, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì.”

Khắc vào trong ngọc giản chưa chắc có thể để lại, vì thế Trường Không Trác Ngọc lấy bút lông từ trong túi Càn Khôn ra, đem đủ loại chuyện xảy ra từ khi mình và lệ Tinh Luân quen biết tới nay viết hết lên quần áo của hắn, viết chi chít quần áo mới chịu ngừng tay. Kỳ thật hai người cũng biết sau khi thời không biến ảo, quần áo của Lệ Tinh Luân cũng chưa chắc giữ lại được, viết những thứ này cũng chỉ vô dụng thôi. Nhưng nếu những việc này có thể làm Trường Không Trác Ngọc yên tâm, Lệ Tinh Luân tuyệt đối sẽ không ngăn cản sư phụ.

Cho dù có bao nhiêu không nỡ, luôn vẫn phải ly biệt. Trường Không Trác Ngọc đem điều nên dặn đều dặn, sau khi thật sự không còn nghĩ ra được lời gì để nói, mới vô cùng không nỡ nói: “Ta phải đi.”

Vì không để cuốn vào trong sức mạnh của Thời Không Luân, Trường Không Trác Ngọc không thể ở dưới đáy cốc. Y lùi từng bước nhìn Lệ Tinh Luân, trong lòng khó chịu không chịu được, từ khi có ý thức, bên người Trường Không Trác Ngọc vẫn luôn có Lệ Tinh Luân, bây giờ hai người tách ra, Trường Không Trác Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như bị mất đi một khối, cho dù thực dọa người, nước mắt cũng không ngừng được mà chảy xuống.

Lệ Tinh Luân đau lòng vô cùng, vươn tay kéo sư phụ trở lại trong lòng, thấp giọng trấn an nói: “Sư phụ không cần lo lắng, đối với ta có thể là mấy ngàn mấy vạn năm, nhưng đối với sư phụ, chẳng qua là trong nháy mắt mà thôi. Ta sẽ lần nữa vượt qua vô số năm tháng, trở lại thời đại này, sư phụ ngươi tới Côn Lôn hoặc Thục Sơn chờ ta là được, nói không chừng chờ ngươi về tới Côn Lôn, ta mấy ngàn tuổi đã ở đó chờ ngươi.”

“Được.” Trường Không Trác Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy bộ dạng này của y, trước mắt liền phải ly biệt, nghĩ tới lần này không biết phải tách ra bao lâu, đến lúc đó có thể ngay cả sư phụ mình cũng không nhớ rõ, ký ức đều không còn gì, chuyện này còn cô quạnh hơn so với phải chia xa vạn năm. Lệ Tinh Luân thật sự không thể kìm được tình cảm trong lòng mình, hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Trường Không Trác Ngọc.

Trường Không Trác Ngọc vốn dĩ còn đang khóc chít chít liền ngây dại, y ngơ ngác nhìn Lệ Tinh Luân, nhìn đồ đệ từng chút từng chút chạm môi mình.

“Đồ nhi…” Trường Không Trác Ngọc cho dù tính tình như trẻ con, nhưng cũng không phải là ngốc nghếch, y biết rõ động tác thân mật này đại biểu cho cái gì, y muốn nói sư đồ không thể như vậy, là không đúng luân lý, nhưng nhìn thấy thâm tình đè nén trong mắt Lệ Tinh Luân, y không nói được một lời nào.

Cũng không biết bị Lệ Tinh Luân ôm hôn bao lâu, đầu tiên là chạm nhẹ, sau khi thấy Trường Không Trác Ngọc ngơ ngác không phản kháng, Lệ Tinh Luân càng quá quắc hơn, làm nụ hôn này sâu hơn, hôn đến nỗi Trường Không Trác Ngọc choáng váng, trong đầu chỉ còn lại một đống tương hồ.

Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi, bàn tay vuốt ve gáy Trường Không Trác Ngọc, đặt trán lên trán y, khàn giọng nói: “Sư phụ, nếu ta trở về, thực lực có thể sánh vai với ngươi, ngươi nguyện ý song tu cùng ta sao?”

Trường Không Trác Ngọc mặt đỏ lên, trong đầu trống rỗng, căn bản không còn khả năng tự hỏi, chỉ có thể trả lời theo bản năng: “Vi sư cũng không biết công pháp khác, chỉ có thể dùng biện pháp này giúp đồ đệ tu luyện.” (…)

Lệ Tinh Luân cười, hắn nhẹ nhàng chạm khuôn mặt đo đỏ của Trường Không Trác Ngọc, khàn giọng nói: “Sư phụ, đi đi.”

Nếu không đi, hắn liền luyến tiếc rời khỏi đây. Hắn sẽ ôm sư phụ không buông, mặc kệ kiếp nạn của ai, chỉ muốn cùng sư phụ vui vẻ mỗi ngày.

Trường Không Trác Ngọc lúc này căn bản đã mất năng lực tự hỏi, Lệ Tinh Luân để y đi, y liền lùi từng bước rời khỏi tầm mắt Lệ Tinh Luân, chờ tới khi không nhìn thấy bóng dáng đồ đệ, mới lấy mộc kiếm ra, giống như trước đây, phá kết giới thần trận bay lên.

Y lẳng lặng ngồi bên rìa vách đá, biết rõ không nhìn thấy cái gì, vẫn như trước tiễn đồ nhi đi.

Mà Lệ Tinh Luân đem chân nguyên toàn thân truyền vào bên trong Thời Không Luân, dùng tâm pháp truyền thừa mở Thời Không Luân ra. Chuyến đi này hắn cũng không biết mình trở về bao nhiêu năm về trước, thời gian Thời Không Luân có thể quay lại phải dựa vào sức mạnh được chứa đựng bên trong nó. Các đời gia chủ của Lệ gia ngàn vạn năm qua đều mang theo Thời Không Luân, nó đã tích tụ thực lực các đời, cộng thêm thần lực trước đó Lệ Tinh Luân truyền vào, ít nhất Thời Không Luân sẽ đưa Lệ Tinh Luân trở lại ngàn năm trước.

Thời Không Luân chậm rãi mở ra đường hầm thời không, sức mạnh nghịch thiên này đưa tới thiên lôi cực kỳ đáng sợ, nhưng thiên lôi đủ để đánh Đại La Kim Tiên tan nát này không làm Lệ Tinh Luân mảy may lay động, chỉ có sức mạnh thời không xé rách toàn bộ quần áo trên người hắn, đổi nhan cổ trên mặt cũng không chịu nổi áp lực này mà chạy ra, sau khi rời khỏi thân thể Lệ Tinh Luân liền lập tức hóa thành tro bụi. Lúc này Lệ Tinh Luân hẳn là khôi phục dung mạo thật sự sau khi trảm huyết, đáng tiếc hiện tại hắn nhìn không thấy bản thân mình.

Ngoại trừ thân thể toàn bộ mọi vật bên ngoài đều không ngừng vỡ nát, ngay cả chuôi thiết kiếm này cũng không chịu nổi sức mạnh này, Lệ Tinh Luân vội đem thanh thiết kiếm xem như pháp bảo thử thu vào cơ thể, lập tức liền thu vào được.

Thiết kiếm này… là lúc nào nhận chủ trở thành pháp bảo bản mạng của hắn? Trong lòng Lệ Tinh Luân hoàn toàn không hiểu, nhưng lúc này hắn đã ở trong đường hầm thời không biến hóa không ngừng, thời gian nghịch chuyển, ký ức trong đầu dần dần bắt đầu mơ hồ.

Một mảnh nhỏ quần áo rách bay qua, hắn vô thức vươn tay bắt lấy, trên mảnh nhỏ kia vừa vặn là ‘Tử kiếp phùng sinh trảm tiền trần’ mà Trường Không Trác Ngọc viết xuống, Lệ Tinh Luân nhìn thấy mấy chữ này, rốt cuộc hồi tưởng lại suy nghĩ của mình ban nãy.

“Thì ra ta chính là…”

Một luồng ánh sáng hiện lên, tất cả sức mạnh đều theo luồng ánh sáng này biến mất, đáy Đoạn Hồn Cốc lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Mà ở trong Đoạn Hồn Cốc hai ngàn năm trước, một người toàn thân xích lõa xuất hiện từ hư không, trong miệng hắn lẩm bẩm nói ba chữ “Huyết Thiên Kiếp”, lòng bàn tay nắm chặt một mảnh vải, bên trên viết –

Tử kiếp phùng sinh trảm tiền trần.

Editor: Không ngờ sư phụ lại bán mình dễ như vậy luôn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!